Ngồi ôm cốc bỏng ngô trong lòng, vừa dùng khăn giấy lau nước mắt, Mặc Nhiên vừa không ngừng thút thít hỏi tại sao. Tâm Tri vừa lau tóc vừa đi đến ngồi xuống bên cạnh Mặc Nhiên nhìn cô trong bộ dạng trẻ con không ra trẻ con, người lớn không ra người lớn, bốc một nắm bỏng đút vào miệng.
Mặc Nhiên ngừng thút thít trong một khắc, quay sang đấm nhẹ vào tay Tâm Tri.
Tâm Tri thở dài, ôm lấy mái tóc còn ẩm, dựa vào ghế sofa.
Bình luận
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!
Có thể bạn thích