Tôi tin vào lời nói ấy. Để rồi hai ngày liên tiếp, Vũ không đến. Mưa chỉ lắc rắc vài hạt. Tôi nhìn đóa cẩm tú cầu run rẩy trong mưa, chợt nhận thấy tâm hồn mình ủ dột và chán chường. Có một ngày mưa dai dẳng đến tối mịt. Tôi ngồi chống cằm bên cửa sổ, vu vơ nghĩ. Có lẽ nào Vũ là kẻ thất thứa? Mẹ tôi thường dặn không nên đặt quá nhiều nhiềm tin vào một người nhất là người lần đầu tiên gặp mặt. Về sau khi người không còn thì vẫn còn chút niềm tin ít ỏi của chính mình để mà bấu víu vào. Nâu cuộn tròn trên chiếc ghế sofa, ngủ ngon lành. Vũ hiện ra giữa màn mưa trắng xóa, cười hiền rồi sau đó biến mất. Hóa ra chỉ là ảo ảnh.
Bình luận
0/500
0 bình luận
Hãy là người đầu tiên bình luận cho Truyện này nhé!
Có thể bạn thích