Năm 10 tuổi, ta lưu lạc nơi đầu đường xó chợ, giành miếng ăn từ tay chó hoang, nhặt giòi trên thịt thối mà ăn. Ta vừa ăn vừa cố nuốt lại để không nôn ra. Nếu nôn ra rồi, ta thực sự không biết kiếm gì mà bỏ bụng nữa.
Năm 15 tuổi, ta gặp chàng thiếu niên năm đó. Chàng là đóa hoa kiêu ngạo nhất, vừa rực rỡ vừa chói lóa, sưởi ấm ta từng chút một. Nhưng ta không dám, ta không dám để bản thân mình luân hãm. Có những thứ thật sự không như người ta mong muốn. Ta dần dần học cách rời xa chàng, học cách quên đi chàng… cũng học cách chán ghét bản thân. Ta biết mục tiêu của ta là gì, biết mối hận đó sâu đậm nhường nào. Ánh lửa đỏ năm 10 tuổi đó dù thế nào ta cũng không thể quên được, ta nhất định phải vào cung, phải khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.
Năm 18 tuổi, ta tiến cung làm hoàng hậu, đã gặp được hắn, dường như đã gần chạm được vào ước nguyện gào thét bấy lâu. Ta tuyệt đối không cho phép hắn cứ ung dung tự tại như vậy. Ta hận. Ta thực sự rất hận. Hắn nhất định phải chết. Những kẻ đó nhất định phải bị trùng gặm nhấm tim gan, đau đớn mà chết mục xương, nhất định phải trầm xuống địa ngục âm ty bị ma quỷ đè nát.
Còn ta, còn ta thì sao, đã từng có khoảnh khắc ta không nhận ra bản thân nữa. Ta mệt rồi.
“A Mãn, a tỷ mệt quá. Cha, nương, Châu nhi đau lắm!”
Ta đã làm nhiều việc ác như vậy, bàn tay nhuốm đầy máu tươi. Có phải sau khi chết, ta cũng nên bị đày vào âm ty địa ngục hay không?
Chương
8
Lượt đọc
23
Theo dõi
1
Đề cử
0